130115
topics
369383

Một ngày Tôi đi xét nghiệm Covid-19

04/03/2020 21:11

Chắc ai cũng biết bệnh dịch Covid-19 đang hoành hành với số lượng người nhiễm bệnh và tử vong tăng cao theo từng giờ khiến cả thế giới run sợ nhưng đó là chuyện của thế giới, Còn ở Việt Nam nhờ sự tiến bộ và tận tâm cũng nền y tế thì Corona chỉ là những con giun trên mặt báo.

Ngày tháng vẫn cứ êm ả trôi qua nếu như đêm qua chúng tôi không chén chú, chén anh đến gần sáng. Một ngày làm việc mới cũng bắt đầu buổi cafe và chém gió thường nhật, nhưng hôm nay bụng dạ cảm thấy hoang man vì nồng độ cồn vẫn còn tăng cao trong máu, rít điếu thuốc mơ màng theo làn khói, mắt nhìn vào màn hình điện thoại xem những khúc cua mượt mà của mấy em hotgirl… Tôi bỗng nhận ra mình đang bị sốt! Cả thế giới dường như sụp đổ khi thân nhiệt cơ thể tăng cao kèm theo những lời động viên rất chân thành như Điếu văn của anh em đồng nghiệp… Cảm giác sợ hãi, tội lỗi và rất nhiều suy nghĩ tiêu cực bắt đầu bao trùm lấy tâm thức, gần 40 tuổi đầu tôi như chàng trai 17 nổ phát súng đầu tiên của cuộc đời rồi về sợ nhiễm HIV. Tôi phải làm sau nếu mình bị nhiễm thật ? Biết bao nhiêu người vì mình phải luyên lụy? Mình chỉ đi nhậu thôi mà đâu có đến vùng dịch mà nhiễm bênh? Bao câu hỏi không lời đáp bủa vây lấy cái đầu bé nhỏ…. Cuối tôi cũng phải đưa ra quyết định: “TÔI PHẢI LÀ NGƯỜI LƯƠNG THIỆN… ”

Bất cứ ai muốn xét nghiệm Covid-19 đều phải tự vào khu vực cách ly 14 ngày thì mới được xét nghiệm.

Đeo khẩu trang vào mồm, điện thoại cho người thân, lên xe nổ máy… đứng trước cổng bệnh viên đầu tiên (Dân Sinh) những ám ảnh, nỗi sợ một lần nữa bùng nổ tôi lê bước chân nặng trĩu như đứa trẻ lên ba lấy hết cam đảm vào quầy lễ tân trình bày với em hộ lý về những gì đang diễn ra… rất chuyên nghiệp và chu đáo em lắng nghe sau đó nhìn tôi bằng cặp mắt to tròn được tô biểm bằng đôi hàng mi giả cong vút, trái tim e dường như cũng muốn chia sẻ cùng tôi cứ thập thình căng phồng trong ngực áo… em nhếch môi cười phá tan bầu không khí căng thẳng rồi chậm rãi thì thầm :”Ở ĐÂY EM CHỈ CÓ TRỊ SỐT THÔNG THƯỜNG, ANH MUỐN XÉT NGHIỆM COVID LÊN TUYẾN TRÊN”.

11 giờ 15 phút em chào tạm biệt và cũng không quên sát muối vào trái tim bé nhỏ của tôi bằng lời dặn dò 13 giờ bệnh viện mới làm việc lại nha anh! Quán Cafe ồn ào náo nhiệt trong giờ ăn trưa với bao cô nàng công sở nói cười ríu rít cũng không làm thời gian trôi nhanh hơn, tôi nín thở điếm từng giây trôi qua trong lặng lẽ tưởng như đây là 120 phút tự do cuối cùng của đời mình!

Làm điếu thuốc kể tiếp……

Giờ G đã điểm chuyện gì đến cũng đến… đứng trước Bệnh Viện thuộc trung ương (Nhiệt Đới) tôi bất ngờ vì khung cảnh khác xa so với những gì mình tưởng tượng, người người ăn uống cười nói nhộn nhịp trước cổng bệnh viện, các anh cò mồi chạy theo chào đón tôi nồng hậu làm cho tôi có cảm giác mình như 1 vị tướng dẫn quân xông vào tâm địch.

Bước vào bệnh viện trước mắt tôi hiện ra tấm biển KHU VỰC CÁCH LY đằng sau là những dãy phòng lặng ngắt như căn biệt thự mà Tuấn ‘khỉ’ từng lẩn trốn khiến đôi chân tôi 1 lần nữa chùn bước nhưng cảm giác muốn người lương thiện được phát ra từ trái tim nhân ái biết yêu thương cộng đồng mãnh liệt đến mức như các dòng điện sinh học làm cho bộ não đầy nếp nhăn của tôi truyền tín hiệu đến hệ bài tiết hoạt động.

Sau khi đi Wc tôi mạnh dạn đạp cửa bước vào phòng khám thì nhận ra tất cả nổi sợ hay cảm giác tiêu cực đều do mình tự suy diễn ra, với nền y học hiện đại Việt Nam chúng ta đâu có dịch, bằng chứng chỉ có những người thiếu hiểu biết như chúng tôi những bênh nhân mới phải đeo khẩu trang còn y tá, bác sĩ thì vô tư cười nói… Sau khi làm 1 số kiểm tra sơ bộ như nghe nhịp tim, nhét nhiệt kế vào háng bác sĩ cầu xét nghiệm máu xem có viêm họng, hay sốt siêu vi không? Khi tôi yêu cầu được xét nghiệm Covid thì nhận được ánh mắt đầy bất ngờ như gặp người ngoài hành tinh và nụ cười bí hiểm rồi giải thích cho tôi hiểu quy trình xét nghiệm Covid thế nào. Bất cứ ai muốn xét nghiệm Covid-19 đều phải tự vào khu vực cách ly 14 ngày thì mới được xét nghiệm. Còn ngu dốt và thiếu hiểu biết về quy trình như tôi thì lặng lẽ quay về với nỗi nhục tự vào tiệm thuốc tây mua 1 viên Apharen là hết chuyện.

Trải qua 1 ngày đầy căng thẳng tôi chợt nhớ ra và tự hào về mã gen của người Việt chúng ta đã được cải thiện từ ngàn xưa bằng các món như tiết canh dê, lòng lợn wasabi, cứt ngựa hầm ngũ vị… Ngày xưa chất độc màu da cam của Mỹ còn không làm gì được thì dăm ba con Virus tuổi gì ? Sống chết có số, phú quý do trời! Tự Hào Việt Nam không còn dịch./.

CTV Thành Nhân

Đọc nhiều