Cơm của bệnh nhân và cũng là cơm của bác sĩ, điều dưỡng…
Bệnh viện An Bình, ngày 20 tháng 7 năm 2021
10h đêm gia đình tôi gồm ba với mẹ và con gái 9 tuổi cùng 27 người khác trong cùng chung cư được đưa vô bệnh viện An Bình. Các y bác sĩ thu xếp cho cả đoàn nhận phòng xong là 2h sáng nhưng đội ngũ vẫn đi rảo từng phòng nhắc nhở mọi người add zalo và kéo mọi người vô nhóm chung của khu nhiễm 2 để dễ quản lý và đăng ký phần ăn mỗi ngày.
6h sáng ngày đầu tiên sau giấc ngủ chập chờn, tôi thức dậy trong tiếng la thất thanh của mấy chị phòng đối diện. Mấy chị xài ấm đun sôi bị chập điện và dẫn đến cháy nổ. Ngọn lửa bùng lên làm cả khu được 1 phen hú vía, thế là sau 1 đêm không ngủ đội ngũ y bác sĩ được dịp khiêng nước thể dục cho tỉnh táo. May mà cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa.
7h sáng phát đồ ăn sáng, 9h sáng ra cổng nhận đồ từ người nhà bệnh nhân để đi phát cho bệnh nhân, 12h trưa phát đồ ăn trưa, phát thuốc, phát nước, 3h chiều nhận đồ của người nhà bệnh nhân để đi phát cho bệnh nhân. 5h chiều phát cơm chiều. Phát ra trải giường, theo dõi bệnh nặng, gắn máy thở, đưa bệnh nhân đi chụp xquang, đi xét nghiệm.
9h tối, phòng bên cạnh có tiếng 1 người phụ nữ la thất thanh “thả tôi ra, con ơi cứu mẹ, ai cho tôi về nhà đi, nó bắt nhốt tôi rồi, bọn trời đánh, hãy trả tự do cho tao, ai cứu tôi với” vừa la vừa đi vòng quanh khu nhiễm mà không đeo khẩu trang.
10h tối người phụ nữ vẫn đi quanh khu, mặc kệ lời khuyên can của đội ngũ y bác sĩ. Để yên lòng các bệnh nhân khác, cả đội ngũ phải đi theo người phụ nữ này. Và đâu đó tôi nhìn thấy được tận 10h đêm họ mới có chút ít thời gian để ăn cơm chiều, một bữa cơm đơn sơ bình dị. Cơm của bệnh nhân, cơm của bác sĩ… cũng là cơm của tất cả mọi người. Ăn như thế, với tần suất làm việc cường độ cao này liệu họ có đủ sức để chống dịch…?
2h sáng mới có xe của bệnh viện tâm thần đưa người phụ nữ lúc nãy đi. Dọn dẹp tàn cuộc, có bác sĩ bị gãy kính, có điều dưỡng bị đứt bao tay và rách đồ bảo hộ do phải giữ người này lại. Vậy là hôm đó cả đội ngũ bị tăng nguy cơ lây nhiễm lên nhiều lần.
Nếu là con tôi, anh tôi, mẹ tôi, nếu họ là người thân trong gia đình chắc gì tôi đã muốn cho họ tham gia chiến dịch này. Chúng ta bệnh, chúng ta mệt, chúng ta cần bác sĩ nhưng xin hãy thương họ những người không bệnh cũng đang phải ở bệnh viện ngày đêm đồng hành cùng chúng ta. Khi chúng ta khỏi bệnh về nhà, họ vẫn ở đó! Xin hãy cảm thông và chia sẻ giúp họ để công việc được nhẹ nhàng và dễ thở hơn.
Một ngày thật dài và những ngày khác cũng dài như vậy!
Nguyễn Ngọc Trâm